Mối ngành ngọn của tôi là một mối tình học trò thật tinh khiết. Chúng tôi gặp nhau khi bắt đầu bước chân vào trường phổ biến, không phải là tiếng sét ái tình, vì ban sơ tôi không hề ưa cái giọng cao thánh thót hay nói leo của bạn ấy. Hơn nữa, đường đường tôi là một hotgirl nhưng mà, chưa bao giờ có ý định chú ý tới ai, chỉ có chiều ngược lại. Bạn ấy cũng thế, không có ấn tượng gì về tôi (đấy là theo lời kể sau này của bạn khi chúng tôi thân thiết, còn biết đâu được…). Tới năm lớp 11 bạn mới hay ghé tới bàn của tôi, mon men chuyện trò, dần dần chúng tôi thân thiết và nói chuyện nhiều hơn.
Năm đầu đại học, cái bỡ ngỡ phải xa nhà càng khiến chúng tôi gắn bó và trợ giúp nhau. Đó là cảm giác ngày dài như thế kỷ, chúng tôi cứ mặc định là của nhau từ những tháng ngày khó khăn ấy. Kể ra thì dài, tình đẹp đó nhưng chung cuộc vì nhiều lý do mà chúng tôi xa nhau, lời chia tay bắt đầu từ phía tôi. Có lẽ vì bằng tuổi nên chúng tôi hay tranh biện, cãi vã; gia đình lại không đồng ý, và bạn ấy chuyển trường nên con đường đại học của bạn dài hơn tôi những 3,5 năm.
Có lẽ bạn đang chê tôi không kiên trì theo đuổi ái tình của mình, giờ chia tay đã một năm, bạn vẫn đang chuẩn bị tập sự. Tôi 25 tuổi, ra trường gần 3 năm, giờ cũng có người đeo đuổi nhưng tôi vẫn không sao quên được bạn, vẫn luôn so sánh họ với bạn. Tôi phải làm sao? Liệu tôi có nên nhận lời yêu và kết hôn với người cũng yêu mình si, trong khi tâm lý luôn so sánh với mối nguồn cơn? Anh rất tốt, tôi cảm nhận được tình cảm của anh nhưng rất hoang mang, không biết điều này có làm ảnh hưởng tới cuộc sống vợ chồng sau này không? Đúng là "mối ngọn ngành như bước chân trên cát, bước thật nhẹ mà vẫn hằn sâu”.
Mai