Rút cục, hai bạn đọc yêu cầu, đối với một số hành vi phạm tội, pháp luật cho phép bị can, bị cáo được tại ngoại là biểu hiện tính nhân đạo, nhân bản. Tại sao triệu tập nhiều lần nhưng bị cáo không đến là tòa đành… “bó tay” và xét xử vắng mặt bị cáo? Đặt trường hợp giả thiết, nếu bị cáo bỏ trốn thì việc bắt bị cáo để thi hành án sẽ phải mất nhiều thời kì, công sức, tiền bạc… bạn đọc Nguyễn Hà (nghakts@. Tuy nhiên, điểm c khoản 2 Điều 187 BLTTHS cũng quy định tòa có thể xử vắng mặt bị cáo nếu sự vắng mặt của bị cáo không gây trở ngại cho việc xét xử và họ đã được giao giấy triệu tập kết lệ.
Như vậy, khi tòa xét xử bị cáo càng phải có mặt để đưa ra chứng cứ minh oan và cũng để tòa thẩm vấn làm rõ các tình tiết chứ không chỉ dựa vào các chứng cớ có trong hồ sơ.
) Cho biết: “Luật quy định bị cáo phải có mặt tại phiên xử theo giấy triệu tập của tòa, nếu vắng mặt không có lý do chính đáng thì bị áp điệu; nếu bị cáo trốn tránh thì HĐXX tạm đình chỉ vụ án và yêu cầu cơ quan điều tra truy hỏi bị cáo.
”. Theo bạn đọc Nguyễn Đước, trường hợp này ngoài chuyện bị cáo đã có hành vi xem thường luật pháp, xem nhẹ lệnh triệu tập của tòa án thì cơ quan chức năng chưa thật sự nghiêm minh. Nếu đã nhiều lần triệu tập mà bị cáo không đến tòa thì phải kiên quyết ứng dụng biện pháp cưỡng chế áp tống theo quy định để bảo đảm cho việc xét xử.
Tuy nhiên, nếu đã cho tại ngoại mà triệu tập bị cáo không đến thì tòa phải cương quyết trải, hạn chế việc xét xử vắng mặt. Trong vụ án này, tôi cho rằng bị cáo kháng cáo kêu oan cho rằng mình bị hình sự hóa.